"Cậu chủ không nói gì hết, khoảng tầm tám giờ sáng đã ra ngoài rồi."
Chị Trương trả lời đúng sự thật.
Điềm Tâm ngẩng đầu nhìn đồng hồ, bây giờ đã sắp mười hai giờ, anh ấy đã đi được mấy tiếng đồng hồ rồi.
Tên khốn này, rốt cuộc chạy đi đâu lêu lổng vậy hả!
Ngay lúc Điềm Tâm đang cuống lên như kiến trên chảo nóng, điện thoại bỗng vang lên.
Cô vội lấy điện thoại ra nhìn, là Trì Nguyên Dã gọi đến!
Trong lòng Điềm Tâm vui vẻ, đột nhiên lại có chút giận dỗi, muốn cố ý ngó lơ anh, nhưng tay lại không nghe lời nhấn nút nghe mất rồi.
"Alo?" Điềm Tâm giận dỗi mở miệng.
"Sao lại giận ghê thế?"
"Đồ lừa đảo nhà anh, anh còn dám nói nữa à, không phải anh bảo hôm nay muốn đưa em đến một nơi sao, nhưng mà anh đâu rồi!"