"Anh làm chính sự trước đã." Điềm Tâm đẩy Trì Nguyên Dã.
"Không, hôn anh trước đã." Trì Nguyên Dã vô lại nói.
Người xung quanh đã kinh ngạc đến nỗi cằm cũng sắp rớt hết xuống.
Đây thật sự là Trì thiếu ngông nghênh của bọn họ sao? Tại sao ở trước mặt bạn học Lạc lại ngây thơ như một đứa trẻ…
"Này, Trì Nguyên Dã, đã bảo anh đừng có làm loạn mà!"
Trì Nguyên Dã bĩu môi, "Phiền quá, thôi để anh hôn em cho nhanh."
Nói xong, cậu giữ eo Điềm Tâm rồi kéo cô vào trong ngực mình, cúi đầu hôn xuống bờ môi cô.
Trước mặt bạn học toàn trường, trước mặt Hạ An Nhược, Trì Nguyên Dã hôn đến quên mình.
"Ưm…" Gương mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm nghẹn đến đỏ bừng.
Thậm chí cô còn có thể cảm nhận được đầu lưỡi của Trì Nguyên Dã dạo chơi, cướp đoạt trong cổ họng…