Trì Nguyên Dã không nói gì mà chỉ quay lại nhìn về phía Điềm Tâm.
Ánh mắt cậu sâu thẳm, vào giờ phút này, cậu đứng trên sân khấu khiến tất cả mọi thứ sau lưng đều biến thành hư vô, chói mắt đến nỗi trong mắt mọi người chỉ còn lại mỗi một mình thiếu niên giống như đức vua này.
Điềm Tâm còn chưa kịp lên tiếng, giọng nói yếu ớt của Hạ An Nhược đã vang lên, sắc mặt cô ta hơi tái nhợt, ho nhẹ mấy tiếng, trên mặt còn mang theo vẻ bệnh tật mỹ miều, "Nguyên Dã, tôi còn nhớ khi ở nước Anh, chỉ cần tôi tham gia bất kỳ cuộc tranh tài trong trường học nào, cậu và Nguyên Trạch đều đi cùng với tôi…"
Chiêu bài tình thân này được đưa ra âm thầm, thật uyển chuyển biết bao.
Lại lôi cả anh Nguyên Trạch ra, ả Bạch Liên Hoa này đúng là không bao giờ hết trò.
Vì ngại việc đang ở trên sân khấu nên Điềm Tâm không thể trực tiếp vạch mặt Hạ An Nhược, cô chỉ bĩu môi, "Bạn học Hạ, cô đang muốn kéo phiếu về phía mình sao?"