Hạ An Nhược đứng ở vị trí không xa sau lưng Điềm Tâm, nhìn thấy dáng vẻ luống cuống của cô thì khóe miệng hơi nhếch lên, lộ vẻ đắc ý.
Rốt cuộc cô cũng là cô bé Lọ Lem mất hết thể diện mà thôi.
"Đậu xanh, nữ sinh kia mặc đồ cũng đơn giản quá rồi nhỉ?"
"Ha ha, tất cả mọi người đều mặc lễ phục, riêng cô ta mặc quần áo bình thường, có chắc là cô ta không đi nhầm chỗ, cho rằng nơi đây là cái chợ đó chứ?"
"Nhưng mà cô ấy xinh quá đi, chỉ là cách ăn mặc hơi…"
"Mau xem mau xem, Hạ nữ thần ra sân rồi. Ôi, sao cô ấy đen đi nhiều vậy nhỉ?"
"Cậu không thấy người ta đang theo phong cách châu Âu à, như Lady Gaga ấy, hiểu không?"
Người ở dưới sân khấu bàn luận ầm ĩ, Điềm Tâm cắn môi, hít vào một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu ưỡn ngực tiếp tục đi về phía trước.
Sân khấu cực lớn, chỉ đi một vòng nhưng tốn thời gian khá lâu, Điềm Tâm vội vàng chạy vào phòng nghỉ của mình, vừa chạy vừa cầu nguyện trong lòng, làm ơn đi, nhất định phải đưa đồ tới rồi nhé.