"Trì Nguyên Dã, em thật sự phải giảm cân…"
"Dáng vẻ hiện tại của em cũng đã rất đẹp rồi, còn giảm gì nữa!" Trì Nguyên Dã nói rồi lại đút một miếng nữa cho Điềm Tâm.
Cô không chịu nổi nữa nên kéo thịt bò bít tết qua, "Em tự ăn, em tự ăn được!"
Mẹ ơi, đủ rồi nha, ác ma này không để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh chút nào sao?
Điềm Tâm yên lặng ăn bò bít tết, vừa ngẩng đầu lên thì thấy đôi mắt đen nhánh của người kia nhìn mình chằm chằm không hề chớp mắt.
"Anh không ăn đi, nhìn em làm gì?" Điềm Tâm hỏi.
"Bổn thiếu gia thích nhìn em, cứ muốn nhìn em đấy!" Vẻ mặt Trì Nguyên Dã thúi hoắc.
Được được được, anh nhìn đi, cứ nhìn đi.
Điềm Tâm đã thành thói quen, sau khi ăn được một nửa thì lau miệng, "Em ăn no rồi."
"Sao em ăn ít như vậy hả?" Trì Nguyên Dã nhìn bò bít tết trong đĩa, hơi cau mày lại.
"Bởi vì phải giảm cân nên dạ dày nhỏ lại rồi, em thật sự no lắm, không tin anh sờ thử xem."