Vệ sĩ nhà họ Trì giống như là một bức thành tường thật dày, bọn họ vây kín chiếc xe taxi này lại.
Nụ hôn kéo dài, kèm theo nỗi nhớ nhung, càng triền miên, càng quên mình…
Nhiệt độ bên trong xe dần dần lên cao, nhiệt độ cơ thể cũng tăng vọt theo, Trì Nguyên Dã khẽ mắng một tiếng, cuối cùng lưu luyến rời khỏi môi Điềm Tâm.
Đáng chết, một ngày nào đó cậu muốn ăn con nhóc này!
"Sao rồi, bây giờ đã yên lặng chưa? Hả?" Trì Nguyên Dã nói rồi vén mấy sợi tóc bên thái dương của cô ra sau tai.
Điềm Tâm ngơ ngác nhìn cậu.
Lúc này Trì Nguyên Dã mới chú ý tới dấu tay hằn trên mặt cô, mắt cậu trầm xuống, cả người cũng lạnh đi, "Mặt em bị sao vậy?"
Lý trí của Điềm Tâm đã trở về sau nụ hôn với Trì Nguyên Dã, cô vô thức vươn tay vuốt mặt mình, uất ức nói, "Vừa rồi tên khốn kia tát đó!"