Bởi vì tài xế taxi nhìn Điềm Tâm quá mê mẩn nên thiếu chút nữa đã đụng phải chiếc xe trước mặt, gã ta vội vàng phanh gấp lại.
Điềm Tâm hoảng hốt la lên, cơ thể vô thức nhào tới.
"Ngại quá, cô gái, cháu không sao chứ?" Tài xế quay đầu áy náy nói với Điềm Tâm.
Điềm Tâm mỉm cười, phất tay, "Không sao cả, bây giờ là giờ cao điểm rồi, lái xe cẩn thận chút nhé."
Tài xế lén lút ngắm nhìn ngực Điềm Tâm, gã nuốt nước bọt rồi vội vàng quay đầu đi, nói chuyện phiếm với cô, "Đúng, đúng vậy đó. Cô gái, cháu đến sân bay để bay đi đâu à?"
"Không phải ạ, cháu đi đón bạn."
"À à, ăn mặc xinh đẹp như vậy, chắc là bạn trai nhỉ?"
Điềm Tâm cười ngượng ngùng, cô dời tầm mắt, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tài xế lại nhìn cô, ánh mắt càng ngày càng gian ác, nhất là khe rãnh như có như không trước ngực cô, thật sự là…
Quả nhiên đúng như dự cảm của Điềm Tâm, giờ cao điểm nên quãng đường đến sân bay bị kẹt cứng, Điềm Tâm sốt ruột muốn chết.