"Nhận!" Giọng nói không hề cho phép đối phương từ chối.
"Không đâu…" Điềm Tâm ra sức lắc đầu.
"Lạc – Điềm – Tâm!" Trì Nguyên Dã gằn từng tiếng gọi tên cô.
Điềm Tâm thà chết chứ không chịu khuất phục, "Có thế nào em cũng không muốn gọi video!"
"Lạc Điềm Tâm, nếu bây giờ em không nhận video, đợi sau khi anh về thì em chết chắc!"
"Bây giờ em cứ không nhận đấy!"
Từ trước đến giờ Điềm Tâm chưa từng quật cường như vậy, đối mặt với uy hiếp của Trì Nguyên Dã mà cô lại có thể không chịu thỏa hiệp.
Trì Nguyên Dã tức giận đi qua đi lại từng bước dài trong phòng, "Rốt cuộc em bị sao vậy? Vì lý do gì không cho anh nhìn thấy em?"
"Trì Nguyên Dã, anh nói xem nếu trên mặt em đều là mẩn đỏ, vô cùng vô cùng khó coi, anh còn có thể yêu em không…" Điềm Tâm đau khổ hỏi người kia.
Trì Nguyên Dã lập tức hiểu ý, "Mặt em bị sao?"
"Cũng vì dị ứng với phấn hoa nên mới nổi lên nhiều mẩn đỏ…" Điềm Tâm buồn bực đáp.