Hết cách rồi, Điềm Tâm ôm tâm trạng muốn chết, gọi điện cho ba mình.
Tút tút tút…
Cái quái gì thế? Điện thoại cứ báo bận!
Mẹ nó, thời điểm quan trọng thế này mà ba mẹ không nghe máy!
Làm sao đây? Có ai cứu cô không? Không biết bây giờ mình đi mua vé số còn kịp không nhỉ?
Điềm Tâm quýnh lên, gọi đi gọi lại, nhưng lần nào điện thoại cũng báo bận…
Liên lạc với ba mẹ không được, chỗ dựa duy nhất trong lòng đã biến mất, cô cảm thấy uể oải vô cùng.
"Bây giờ ba mẹ tôi đang ở nước ngoài, không ai nghe máy, mấy cô có thể chờ thêm một lát được không?" Điềm Tâm quay lại nhìn mấy người.
Nhưng đáp lại cô là một tràng cười nhạo.
"Ở nước ngoài? Mượn cớ à? Cô kéo dài thời gian ở đây cũng vô ích thôi!"
"Tôi nói cho cô biết, cô bớt ra vẻ với chúng tôi đi. Tôi nghe nói cô cũng không đơn giản, cướp bạn trai người khác, mà còn cướp của cô Tô cơ đấy?"