"Tại sao?"
"Chẳng tại sao cả, thiếu gia đây muốn ngắm em!" Trì Nguyên Dã cất giọng trầm trầm.
Lúc này đây trong phòng của cậu đã kéo kín rèm, ánh đèn vàng mờ nhạt chiếu xuống, lờ mờ phác họa nên gương mặt tuấn tú của Trì Nguyên Dã, không biết có phải do cảnh vật xung quanh hay không mà gương mặt đẹp trai góc cạnh rõ ràng của cậu lại càng có chiều sâu hơn.
Trái tim Điềm Tâm chợt lỡ mất một nhịp, "Anh không mệt à?"
"Nhìn thấy em là không mệt nữa." Trì Nguyên Dã nghiêm túc trả lời.
Mặt Điềm Tâm thoắt đỏ bừng lên, "Anh ngồi máy bay lâu thế sao mà không mệt được, mau đi nghỉ đi, tắt điện thoại, nhắm chặt mắt lại sau đó không nghĩ ngợi gì nữa."
"Em hát một bài cho anh nghe đi."
"Hả?"
"Hát một bài đi, mau lên!"
... Tư duy của Trì Nguyên Dã luôn thay đổi rất nhanh, Điềm Tâm thật sự không hiểu nghỉ ngơi và hát có liên quan gì đến nhau?
"Vậy anh muốn nghe bài gì?" Điềm Tâm hỏi.