Thấy dáng vẻ ấy của Trì Nguyên Dã, Điềm Tâm khó hiểu hỏi một câu: "Sao anh lại có vẻ mặt đó?"
Trì Nguyên Dã hoàn hồn, thản nhiên nhìn đi chỗ khác: "Không có gì đâu."
Điềm Tâm bĩu môi, giọng điệu mang theo vài phần chất vấn: "Đừng có nói với em là anh muốn bao che cho Hạ An Nhược đấy nhé, chẳng lẽ trong lòng anh Tiểu Dã không hề quan trọng gì sao? Em bị người ta nói xấu rằng đã đẩy Hạ An Nhược xuống cầu thang cũng không sao ư?"
"Con nhóc ngốc nghếch này, anh chưa bao giờ nói thế cả, đừng có suy nghĩ lung tung!" Trì Nguyên Dã búng tay lên trán Điềm Tâm.
Hừ, Điềm Tâm hơi bực bội, trước kia cô từng đọc một cuốn sách về việc vẻ mặt của con người, vừa rồi rõ ràng Trì Nguyên Dã đang do dự!
"Được rồi, bọn mình mau về nhà thôi." Trì Nguyên Dã nói, dắt tay Điềm Tâm mà đi.