Trì Nguyên Dã kéo nhẹ một cái rồi hôn lên trán Điềm Tâm, khóe môi cong lên vẻ tinh nghịch, giọng nói quyến rũ: "Vợ thật là ngoan."
Nhân viên bán hàng đứng cạnh đó hóa đá ngay tại chỗ, nhìn Trì thiếu gia và cô gái trước mặt khoe ân ái bằng vẻ mặt không còn thiết sống trên đời.
Trì thiếu gia có cần ngược dân FA đến thế không, hu hu hu, cô gái trong ngực cậu ấy đúng là hạnh phúc quá đi.
Không biết kiếp trước cô ấy đã gõ hư mấy cái mõ để kiếp này có thể gặp được một người bạn trai vừa giàu có, vừa đẹp trai, có thể xem là hoàn mĩ như vậy?
Trì Nguyên Dã trêu chọc Điềm Tâm xong xuôi, tâm trạng tốt hẳn lên, cậu rút chiếc thẻ đen của mình ném cho nhân viên bán hàng: "Mua bộ tôi đang mặc."
"Vâng, thưa Trì thiếu gia, xin cậu đợi cho một lát." Nhân viên bán hàng vội cười lấy lòng, cầm thẻ của Trì Nguyên Dã đi ra ngoài.