"A a a a…" Thất Tịch hoảng sợ la to, bị giọng nói đột nhiên xuất hiện làm cho run lên, dưới chân khẽ trượt một cái, thế là cứ vậy mà ngã thẳng xuống dưới tầng.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Hàn Hữu Thần duỗi tay ra bắt lấy tay Thất Tịch, cục cưng Thất Tịch bị dọa sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch ôm lấy cổ người kia như con gấu, cô cúi đầu nhìn độ cao dưới chân mình, sợ hãi muốn vào lòng Hàn Hữu Thần, "Anh Hữu Thần, anh mau kéo em lên đi, đáng sợ quá."
Hàn Hữu Thần không hề nhúc nhích, âm thầm giữ chặt lấy tay Thất Tịch, giọng nói có phần lạnh lùng, "Không phải vừa rồi em rất có bản lĩnh sao? Còn muốn leo tường chạy trốn nữa cơ mà?"
"Em không có, anh mau đỡ em lên trước đi…" Thật dọa người, chỉ cần anh Hữu Thần buông tay là mình sẽ ngã xuống mất, từ độ cao này, mình không chết thì cũng sẽ tàn phế thôi.
"Còn dám nói không có? Vậy bây giờ em đang làm gì vậy? Hả? Kim Thất Tịch, anh thấy em càng lúc càng gan rồi!"