Thoáng chốc Điềm Tâm đỏ bừng cả khuôn mặt, cô đẩy lồng ngực Trì Nguyên Dã một cái, nhỏ giọng nói, "Tránh ra đi, anh đừng làm rộn..."
Nghe thấy âm thanh bất thường sau lưng, bác tài xế giương mắt nhìn kính chiếu hậu, lại phát hiện phía sau không có ai, ông hoảng sợ dùng sức đạp thắng, quay đầu nhìn về phía này.
Điềm Tâm trợn to hai mắt, bác tài xế quay đầu nhìn lại kìa! Giờ phút này mình còn đang bị Trì Nguyên Dã đè dưới người trên ghế mềm một cách mập mờ, không thể động đậy đấy.
Mẹ nó, đừng ai cản tôi, tôi muốn đi chết đây!
"Nhìn gì vậy? Quay đầu tiếp tục lái xe của ông đi!" Trì Nguyên Dã tức giận mở miệng nói.
"Vâng, vâng." Tài xế vội vàng thu hồi tầm mắt, trong thời gian ngắn cũng cảm thấy hết sức ngượng ngùng, ôi, trẻ tuổi thật là tốt mà.
"Mở nhạc trong xe lên tối đa!" Trì thiếu lại ra lệnh.
Bác tài xế vội vàng nghe lời mở nhạc lên, chỉnh đến lớn nhất.