Giọng nói của cậu trầm thấp, khàn khàn, mang theo chút gợi cảm thoảng qua tai cô.
Điềm Tâm mím môi thành một đường thẳng tắp, nghe thấy Trì Nguyên Dã nói lời này, bởi vì đang cố nén cảm xúc của mình nên đôi môi cũng khẽ run rẩy.
"Nhưng tất cả mọi người đều hất nước bẩn vào em, tất cả mọi người đều chỉ trích em, tại sao chứ? Em không làm gì sai cả!"
Trì Nguyên Dã duỗi tay tới ấn Điềm Tâm vào ngực mình, "Đừng sợ, anh có cách làm cho bọn họ ngậm miệng! Anh xem ai dám nói em?"
"Nhưng bọn họ không phải là tình nguyện ngậm miệng, dưới khí thế của anh bọn họ mới ngậm miệng." Điềm Tâm đưa mắt lên nhìn Trì Nguyên Dã, "Hơn nữa quan trọng nhất là, Tiểu Dã do Hạ An Nhược hại chết, chính miệng cô ta thừa nhận! Em còn ghi âm, cũng vì Hạ An Nhược muốn tới giành điện thoại di động của em, cho nên cô ta mới có thể ngã xuống tầng!"
Nói xong, Tiểu Điềm Tâm lại nóng nảy, chỉ kể lại chuyện này cũng đủ để khiến cho cô tức giận đến phát điên rồi!