Điềm Tâm lại rơi vào trong ngực Trì Nguyên Dã lần nữa.
"Không động dục với anh thì em muốn với người nào? Hửm?" Trì Nguyên Dã kề sát môi mỏng bên tai Điềm Tâm, ngông nghênh nói, "Bổn thiếu gia cho phép em động dục với anh!"
"Vậy em xin cảm ơn anh ha."
"Bây giờ lại cọ thêm lần nữa coi." Trì Nguyên Dã ôm eo Điềm Tâm không chịu buông.
Điềm Tâm đẩy cậu, hấp ta hấp tấp quay lại nhìn cây hoa anh đào, "Đừng ồn ào nữa, Tiểu Dã còn đang nhìn chúng ta kìa."
Giống như Tiểu Dã không hề rời đi mà chỉ đang nằm cuộn tròn ở nơi xa, lười biếng phơi nắng vậy.
Đúng vậy, Tiểu Dã không hề rời đi, nó vẫn sống ở trong tim mình.
Trì Nguyên Dã coi thường, "Thế thì cứ để nó nhìn, đâu phải nó chưa từng nhìn qua."
"…"
"Nhanh lên chút đi!" Trì Nguyên Dã lại thúc giục.
Điềm Tâm chẳng còn cách nào khác đành kiễng chân, mổ một cái lên má Trì Nguyên Dã.
"Không được, vẫn chưa đủ."
Điềm Tâm lại kiễng chân lên, mổ thêm một cái nữa.