Điềm Tâm bỗng nói ra những lời này khiến Trì Nguyên Dã ngẩn ra, lúc này, trên gương mặt vốn luôn tràn đầy ngây thơ của cô lại ấp ủ chút trưởng thành.
Khoan đã, trưởng thành?
Dùng từ này với con nhóc tiểu học, hình như không hợp cho lắm thì phải.
Điềm Tâm biết tầm mắt của Trì Nguyên Dã đang rơi vào người mình, vẻ mặt cô vẫn lạnh nhạt, luôn rũ mắt nhìn xuống đất, "Tiểu Dã là một con mèo có tính cách ôn hoà, nó đáng yêu, rất khiến người ta yêu thích. Nhưng dù vậy vẫn có người nhìn nó không vừa mắt, vẫn có người muốn đưa nó tới chỗ chết. Tại sao chứ? Nó đâu có làm sai cái gì."
"Con nhóc tiểu học…"
Điềm Tâm nâng mắt, "Trì Nguyên Dã, có phải quá yếu đuối thì sẽ bị người ta bắt nạt không? Tại sao lại có người xấu xa đến vậy?"
Trì Nguyên Dã ấn Điềm Tâm vào trong ngực mình, giọng nói đầy ngông cuồng, mang theo kiêu ngạo của riêng mình, "Ai dám bắt nạt em? Anh giết chết người đó!"