"Thấy con mèo kia chết, phản ứng của Điềm Tâm thế nào?" Hạ An Nhược lại hỏi tiếp.
Tiểu Hoan thật sự bội phục Hạ An Nhược, đến giờ phút này rồi mà vẫn còn thân mật gọi cô Lạc là Điềm Tâm Điềm Tâm.
Nguỵ trang kỹ như vậy, không thấy mệt mỏi sao?
Tiểu Hoan thở dài, ngoan ngoãn đáp lại, "Cụ thể tôi không dám lên nhìn, nhưng nghe những nữ giúp việc khác nói thì cảm xúc của cô Lạc rất bất ổn, thậm chí còn gần như sụp đổ. Trì thiếu cũng phát hoả lớn…"
Hạ An Nhược chớp mắt, "Không dám? Tại sao không dám? Có cái gì mà không dám? Tiểu Hoan này, không phải tôi nói cô, nhưng sau này cô phải rèn luyện tố chất tâm lý tốt hơn, tuyệt đối đừng có để người ta hoài nghi mình, để lộ ra dấu vết, nghe chưa?"
Tiểu Hoan cầm điện thoại bằng hai tay, buồn rầu vâng một tiếng.
Khi còn ở nước Anh, Hạ An Nhược đã học tâm lý học một thời gian nên rất giỏi xử lý các mối quan hệ.
Cô ta vận dụng rất tốt việc vừa tát cho một cái rồi lại cho ăn một quả táo ngọt.