"Xì!" Kim Thất Tịch hừ mũi khinh thường.
"Được rồi, chúng ta lên tầng hai thôi. Hôm nay là thứ Hai, lát nữa còn phải họp đấy." Kim Thánh Dạ thẳng người dậy, gương mặt trung tính thấp thoáng nét cười.
Họp... Ai chủ trì? Kim Thánh Dạ sao?
"Lạc Điềm Tâm, sau này mình gọi cậu là Điềm Tâm nhé, được không?" Kim Thất Tịch sáp lại gần Điềm Tâm, khoác tay cô.
"Đương nhiên là được rồi. Vậy từ giờ mình gọi cậu là Thất Tịch nhé." Điềm Tâm cười rạng rỡ.
"Ừ ừ, được. Có điều, hội trưởng khai trừ Tô Khả Nhi khỏi hội học sinh đúng là một quyết định sáng suốt. Mình đã thấy ngứa mắt con nhỏ đạo đức giả đó từ lâu rồi." Kim Thất Tịch hưng phấn nói xong thì quay sang nhìn Tô Tuyết Nhan: "Đúng không, Tuyết Nhan?"
Tô Tuyết Nhan khoanh tay trước ngực, nhún vai một cái xem như đồng tình.
"Tô Khả Nhi bị khai trừ khỏi hội học sinh rồi sao?" Điềm Tâm kinh ngạc.
"Đúng vậy. Tuần trước cô ta đã bị gạch tên khỏi hội rồi. Không biết cô ta đã làm gì chọc giận hội trưởng của chúng ta nữa." Kim Thất Tịch chớp đôi mắt ngây thơ. Trong lúc nói chuyện, cô ấy lại nhón một miếng khoai tây chiên cho vào miệng.
Chậc, hình như Tô Khả Nhi vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo vì mình là thành viên của hội học sinh. Giờ bị hội khai trừ rồi, chắc sau này cô ta không kiêu căng được nữa đâu nhỉ?
Có điều... nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc hội trưởng hội học sinh là ai vậy?
"Dạ, Anh là người khai trừ Tô Khả Nhi à?" Điềm Tâm quay sang hỏi Kim Thánh Dạ.
Kim Thánh Dạ cười thản nhiên.
"Không phải anh mình đâu. Anh ấy chỉ là hội phó hội học sinh thôi. Hội trưởng của chúng ta..." Kim Thất Tịch còn chưa nói xong thì nhóm người đã lên tới tầng hai.
Một phòng họp rộng lớn bề thế và uy nghi hiện ra trước mắt cô.
Lúc bấy giờ, toàn bộ thành viên của hội học sinh đang ngồi vây quanh chiếc bàn lớn màu trắng sứ hình bán nguyệt.
Có một điều không ngờ, người đang ngồi trên vị trí cao nhất lại là...
"Trì Nguyên Dã? Tại sao cậu lại ở đây?" Điềm Tâm kinh ngạc đến độ suýt lọt cả tròng mắt.
Đừng nói với cô rằng cậu cũng là thành viên của hội học sinh đấy nhé.
Trì Nguyên Dã lười biếng ngồi ở đó, chống một tay lên gương mặt tuấn tú, yêu nghiệt của mình, nhướng mắt lên, ra lệnh cho người ngồi phía dưới: "Các cậu nói cho con nhóc kia nghe tại sao tôi lại ngồi ở đây đi."
"Bởi vì cậu là hội trưởng hội học sinh của bọn mình." Tất cả mọi người đồng thanh nói.
Điềm Tâm hóa đá...
Trì Nguyên Dã là hội trưởng hội học sinh? Sao có thể như thế được? Hội trưởng rõ ràng là Kim Thánh Dạ cơ mà!
Cô quay đầu nhìn về phía Kim Thánh Dạ. Cậu vẫy tay: "Đúng như em nhìn thấy đấy."
"Bây giờ em muốn rút khỏi hội học sinh có còn kịp không?" Điềm Tâm ngại ngùng nở nụ cười.
Đủ rồi! Ở nhà cô phải chịu đựng việc bị tên ác ma này hành hạ thì cũng thôi đi, nhưng sao ở trường mà cậu cũng không buông tha cho cô chứ!
Khi không lại trở thành thuộc hạ của Trì Nguyên Dã, thế này thì chẳng phải cho cậu ta càng dễ dàng đổi cách mới để "hành" cô hay sao?
Trì Nguyên Dã tựa lưng vào ghế xoay, hai tay đặt trước ngực, vẻ mặt khó chịu: "Bạn học Lạc Điềm Tâm, cô nghĩ hội học sinh chúng tôi là cái chợ của cô mà cô muốn đến thì đến, muốn đi thì đi hay sao? Trừ phi là tôi tự khai trừ cô, còn không cô sống là người của hội học sinh, chết là ma của hội học sinh. Bây giờ cô còn không mau tìm chỗ ngồi xuống cho tôi! Đừng có phí lời vô nghĩa nữa."
Điềm Tâm không nói gì. Rốt cuộc ai phí lời cơ chứ?
Tức giận trợn mắt nhìn cậu, Điềm Tâm không còn cách nào khác, đành phải nhìn quanh tìm một chỗ chưa có ai rồi ngồi xuống.