"Kim Thất Tịch!"
Thất Tịch làm bộ như không nghe thấy, cô vẫn tiếp tục đi về phía trước.
"Anh hỏi em lần cuối, rốt cuộc ăn hay không ăn?"
"Không ăn không ăn, nhất định không ăn!" Thất Tịch bày ra vẻ mặt cương quyết, sau đó giận dữ trở lại phòng mình, vừa che bụng vừa đói đến mức rên rỉ.
Cô không cam lòng tìm một vòng nhưng trong phòng chẳng có gì để ăn cả.
Hu hu hu, quyển sách này nhìn ngon thật đấy, giống như chocolate vậy.
Thất Tịch trơ mắt nhìn lên mấy cuốn sách có bìa màu nâu trên kệ rồi nuốt từng ngụm nước bọt.
"Hàn Hữu Thần, em hận anh!" Thất Tịch ngã người xuống giường, cô suy nghĩ một chút rồi lấy di động ra.
Điện thoại kêu tút tút mấy tiếng, rất nhanh sau đó bên kia truyền tới một giọng nói dịu dàng.
"A lô?"
Thất Tịch vừa nghe thấy giọng của Kim Thánh Dạ thì nước mắt lưng tròng, "Hu hu, anh ơi…"
"Hả? Thất Tịch, sao vậy? Sao giọng em lại uất ức thế?"