Hàn Hữu Thần thấy rèm cửa bên trong phòng còn chưa được kéo ra, cô nhóc kia đang ôm gối bông, hơi nghiêng người, để lộ bắp chân trắng nõn ra bên ngoài, anh thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Hàn Hữu Thần đi tới rồi cúi người vươn tay vỗ vỗ lên mặt Thất Tịch, "Nhóc con, dậy thôi."
Thất Tịch đã tỉnh, nhưng trong lòng cô vẫn còn giận dỗi nên không chịu mở mắt, mặc cho người kia gọi mình bằng giọng nói trầm thấp.
"Kim Thất Tịch, đừng giả vờ ngủ nữa, anh thấy lông mi của em đang run kìa."
Đột nhiên Hàn Hữu Thần cúi người kề sát vào Thất Tịch, hơi thở ấm áp phả xuống mặt cô.
Thất Tịch bị nhột nên mở mắt ra, thế là cô lập tức đối diện với con ngươi cười như không cười của người kia.
Hừ!
Thất Tịch nhắm tịt mắt lại, cô lật người thật mạnh rồi quấn chặt lấy cái chăn điều hòa.
Anh Hữu Thần là tên đáng ghét, tối hôm qua dám lấy toàn bộ đồ ăn vặt của mình đi! Không chừa lại chút gì!
Còn phạt cô bảy ngày không được ăn vặt nữa, tức chết mà!