Trì thiếu đã làm lành được với Điềm Tâm nên rốt cuộc trí thông minh cũng tăng lên lại rồi.
Người có thể khiến cậu nổi điên đến mức mất hết lý trí chỉ có mình Điềm Tâm thôi.
Điềm Tâm bĩu môi, "Rắm thối ấy…"
"Em nói gì cơ?" Trì Nguyên Dã nâng cao giọng.
Điềm Tâm vô thức bảo vệ trán mình để Trì Nguyên Dã không thể búng vào đó, "Rõ ràng anh vừa mới nói sau này sẽ không lên mặt, sẽ không bày ra vẻ mình là nhất, càng không bắt nạt em nữa, chúng ta ngang hàng với nhau!!"
Trì Nguyên Dã nhìn cô chằm chằm, "Anh đâu có đồng ý với em nhiều như vậy??"
"Tự em thêm vào đó, sao nào, anh không đồng ý hả?"
Trì Nguyên Dã thấy Điềm Tâm trợn mắt nhìn mình thì mắng thầm một tiếng, đáng chết, rốt cuộc kiếp trước cậu nợ con nhóc chết tiệt này cái gì vậy chứ?
"Đồng ý." Thiếu gia ác ma hoàn toàn thua trận.