"Là cô sao." Điềm Tâm cố gắng nở nụ cười, vô thức cúi đầu nhìn về phía mắt cá chân của người kia, "Chân cô thế nào rồi?"
Hạ An Nhược nhẹ nhàng cử động mắt cá chân của mình, "Đỡ hơn hôm qua nhiều rồi, mặc dù bây giờ đi bộ vẫn hơi bất tiện… Còn nữa, chị cảm nhận được ánh mắt đồng cảm của những người trên đường khi thấy chị đi khập khễnh thế này, chị buồn cười nhưng chẳng biết làm sao cả."
Điềm Tâm đỡ tay Hạ An Nhược đi vào trong, "Sao cô không ở nhà nghỉ ngơi vài ngày? Dáng vẻ này của cô sẽ không để lại di chứng gì về sau chứ?"
"Ôi trời, không sao đâu, chị đâu có yếu đuối như vậy…! Nói không chừng hoạt động nhiều một chút còn có thể hồi phục nhanh hơn." Hạ An Nhược cười vô cùng thân thiết.
Điềm Tâm mím môi, nở nụ cười nhàn nhạt.
"Đúng rồi." Dường như Hạ An Nhược nhớ tới điều gì đó nên quay đầu nhìn xe riêng của nhà họ Trì đang đi xa dần, "Điềm Tâm, Nguyên Dã đâu? Sao hôm nay tài xế đưa em đi học vậy?"
"Ừ, không đi cùng nhau."