Thất Tịch nghiêng đầu, lặp lại lời Hàn Hữu Thần vừa nói, "Người đàn ông kia?"
"Người đàn ông ban nãy." Giọng của Hàn Hữu Thần vô cùng bình thản.
Thất Tịch không hiểu, chớp chớp mắt, "Tại sao vậy? Thầy ấy chỉ là giáo viên chủ nhiệm lớp em thôi mà, làm sao em cách xa thầy ấy được, hôm nào em cũng gặp thầy ấy trên lớp hết."
Hơn nữa, cảm giác của cô với thầy Dạ... nói như thế nào nhỉ, cũng không tệ.
Cô còn nhớ mang máng ngày mới khai giảng, mình còn cướp mất khăn giấy của thầy Dạ ở nhà vệ sinh nữa.
Nghĩ lại vẫn cảm thấy thật là buồn cười.
Hàn Hữu Thần liếc nhìn Thất Tịch, "Anh bảo em tránh xa anh ta ra một chút thì em cứ tránh xa ra."
Giọng điệu của anh kiên quyết không cho phép cãi lại.
Được rồi được rồi, Thất Tịch ngoan ngoãn gật đầu, "Em biết rồi, em sẽ cố gắng."