Nói xong, Hàn Hữu Thần lập tức cúi người xuống rồi nâng cằm Thất Tịch lên, đôi môi mỏng áp lên môi Thất Tịch, hôn cô thật sâu trước mặt Dạ Phong Triệt.
Ưm...
Bé cưng Thất Tịch bị hôn đến mức hít thở hơi khó khăn, cô cảm thấy toàn bộ không khí trong cổ họng đều bị người ta ngang ngược cướp mất, ý thức cũng dần dần trở lại, cô cố gắng hé mắt, quan sát thiếu niên trước mặt mình.
Mái tóc màu đay, gương mặt đẹp trai góc cạnh sắc nét, đôi mắt sâu lắng đang nhìn mình chăm chú không chớp mắt...
Người này chính là anh Hữu Thần của cô!
Thất Tịch ngốc nghếch nở nụ cười, cánh tay bé nhỏ vòng qua cổ Hàn Hữu Thần, đáp lại nụ hôn của anh.
Thất Tịch hơi hé miệng, Hàn Hữu Thần nhân cơ hội đó mà đưa đầu lưỡi vào thăm dò, cùng truy đuổi với đầu lưỡi của Thất Tịch, mập mờ đan xen lấy nhau...
Nụ hôn thật là ngọt ngào, đây là hương vị của anh Hữu Thần, thật ngọt.