Trên cánh tay có vết trầy nhỏ, khiến chỗ đấy đỏ bừng.
Trì Nguyên Dã cực kỳ đau lòng, quay đầu trừng bác sĩ, "Ông còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau tới đây bôi thuốc cho tôi!"
Bác sĩ sợ đến mức run rẩy cả người, vội vàng đáp lại rồi đi lên, khi thấy vết thương trên cánh tay của Điềm Tâm, thì có chút khó xử: "Trì thiếu, cánh tay của bạn học này chỉ bị trầy nhẹ mà thôi, không có gì đáng ngại hết…"
Trì Nguyên Dã khó chịu lại ngông cuồng mở miệng: "Rốt cuộc ông có phải là bác sĩ hay không? Có biết khám bệnh không? Ông không thấy trên cánh tay đã đỏ đến thế kia à? Nếu ông không khám thì ông thu dọn đồ đạc cút đi cho tôi!"
"..." Bác sĩ sợ hãi, "Không phải không phải không phải, Trì thiếu, tôi sẽ khám, tôi sẽ khám mà, tôi bôi thuốc cho bạn học này ngay đây."
"Mau lên đi!" Giọng nói của người kia không kiên nhẫn chút nào.
Điềm Tâm giận dữ trừng Trì Nguyên Dã, "Bác sĩ làm gì anh hả? Sao anh tóm được người nào là hung dữ với người đó vậy?"