Cậu ấy bảo đang đứng trước nhà cô!
Điềm Tâm khó tin nhìn ra cửa chính bằng gỗ lim chạm trổ hoa văn ở cách đó không xa, bàn chân mịn màng trắng nõn giẫm trên sàn nhà gỗ màu nâu nhạt, rảo bước chạy đến cửa, nhìn ra ngoài qua mắt mèo.
Một chàng trai tuấn tú đang bình thản đứng ở cửa.
Chính là cậu ấy, là Kim Thánh Dạ!
Yêu thương quá!
Điềm Tâm cấp tốc mở cửa, rưng rưng nước mắt nhìn Kim Thánh Dạ đang đứng trước mặt mình.
Tiếng sấm đùng đoàng kèm theo tia chớp chói mắt, soi sáng khuôn mặt đẹp trai như thiên sứ của cậu thiếu niên đang đứng ngoài cổng.
Cậu mặc áo khoác màu nâu nhạt đơn giản, hết sức anh tuấn.
Đường nét trên mặt cậu vô cùng dịu dàng, đôi mắt điểm xuyết chút ý cười như ánh sao chói mắt, mái tóc nâu dán vào trán, nhỏ xuống vài giọt mưa, tôn lên gương mặt như yêu nghiệt của cậu.
Cậu hệt như chàng thiếu niên an yên khôi ngô bước ra từ truyện tranh.
Điềm Tâm không thể tin nổi, duỗi ngón tay ra, ngây ngô chọc vào ngực cậu, "Dạ, là anh sao? Anh… sao anh lại tới đây?"
Rõ ràng vừa rồi cậu ấy vẫn nói chuyện điện thoại với mình mà, sao chỉ trong nháy mắt cậu ấy đã xuất hiện trước mặt mình rồi?
Dù cậu lái xe tới, nhưng mưa thật sự rất lớn. Quần áo của Kim Thánh Dạ vẫn còn hơi ướt, nhưng cậu không thèm để ý chút nào, chỉ cười ôn hòa, đưa tay vuốt tóc Điềm Tâm, "Sao thế? Không chào đón anh à?"
"Chào đón chứ! Nhiệt liệt chào đón!" Điềm Tâm vừa nói vừa giơ hai tay lên ôm lấy cánh tay của Kim Thánh Dạ như ôm cọng cỏ cứu mạng, "Mau vào nhà thôi."
Vạn tuế, có người ở cùng mình rồi!
Giờ phút này, trong lòng cô, Kim Thánh Dạ quả thật như Đấng cứu thế!
Điềm Tâm vui sướng, lúc này trái tim thấp thỏm nãy giờ cuối cùng cũng an ổn.
Kim Thánh Dạ cười thầm, mặc cho Điềm Tâm kéo mình vào nhà.
"Dạ, sao anh nói đến là đến ngay vậy? Vừa rồi lúc gọi điện thoại, sao không nói với em một tiếng?" Điềm Tâm xúc động, cao giọng thấy rõ.
"Ừm, muốn cho cô bé nào đó một niềm vui bất ngờ." Đôi mắt đẹp của Kim Thánh Dạ nhìn thẳng vào Điềm Tâm không rời mắt.
Hu hu, Kim Thánh Dạ thật sự quá tốt!
Điềm Tâm đã lớn vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô gặp được một người con trai ấm áp như thế.
Chỉ vì lo cô ở nhà một mình mà cậu đã bất chấp mưa lớn nguy hiểm chạy đến bên cô…
Nhìn mái tóc còn ướt của Kim Thánh Dạ, Điềm Tâm quay đầu chạy vào nhà vệ sinh, lấy một cái khăn mặt ra đưa cho cậu, "Lau khô tóc đi."
Kim Thánh Dạ nhận lấy, nhưng không lau tóc mình, mà kéo tay Điềm Tâm qua, nửa vây cô trong lòng, nghiêm túc lau nước mắt trên mặt Điềm Tâm.
Khoan đã, nước mắt ư?
Cô thật sự sợ quá mà khóc sao?
Điềm Tâm vội vàng sờ lên đôi mắt ướt sũng của mình, cảm thấy xấu hổ.
A a a, mất mặt quá!
Điềm Tâm không có cách nào nhìn thẳng vào Kim Thánh Dạ, cô ấp úng nói: "Ừm…không phải em sợ quá mà khóc đâu…"
Kim Thánh Dạ hơi nhếch môi, khẽ ừ.
"Là do lúc mở cửa cho anh bị gió lớn thổi bụi vào mắt thôi."
"Ừm." Giọng nói ấm áp.
"Thật đấy!"
"Anh biết." Kim Thánh Dạ tốt tính trả lời theo ý Điềm Tâm. Lau nước mắt cho Điềm Tâm xong, lúc này mới tùy ý trùm khăn mặt lên đầu mình lau nhẹ.