"Ơ, đây là gì vậy?" Điềm Tâm ngồi trên tay vịn của sofa, đung đưa chân, tò mò cầm túi quà tặng gấu nhỏ màu vàng mà vừa rồi Kim Thánh Dạ để trên bàn trà.
"Mang thuốc đến cho em."
"Thuốc á?"
Kim Thánh Dạ để khăn mặt bên cạnh, vẩy mái tóc mình, những sợi tóc nâu rối tung không chịu theo nếp.
Cậu cười nhẹ rồi ngồi xuống cạnh Điềm Tâm, lấy lọ thuốc nhỏ màu đen bên trong ra, thuần thục cầm tăm bông chấm một chút thuốc, rồi gọi Điềm Tâm: "Qua đây."
Điềm Tâm nghe lời lại gần, đôi mắt của Kim Thánh Dạ khóa chặt Điềm Tâm, duỗi ngón tay trắng nõn thon dài vén tóc mái ngang trán của Điềm Tâm sang bên, sau đó nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết bầm trên trán cô.
Điềm Tâm sững sờ, nhìn vào đôi mắt nâu của Kim Thánh Dạ, thấy được hình ảnh phản chiếu ngơ ngác của mình bên trong.
Động tác của cậu nhẹ nhàng như đang vuốt ve một món đồ quý.
"Đây là bài thuốc bí truyền chuyên trị vết thương của chú quản gia Trương nhà anh, hiệu quả lắm, sau này em thoa vào sáng trưa tối nhé, biết không?"
"Cảm ơn…"
Kim Thánh Dạ bôi thuốc vào vết thương cho Điềm Tâm xong, mỉm cười xoa đầu cô: "Được rồi, anh sẽ ở đây, nhìn em ngủ xong mới về."
Điềm Tâm khe khẽ "ừ" rồi ngoan ngoãn tiến tới chiếc giường cạnh ghế sofa, đắp tấm chăn mèo Kitty của mình, nhắm mắt lại.
Không hiểu sao có Kim Thánh Dạ túc trực bên cạnh, cô lại có cảm giác an tâm khó tả. Điềm Tâm nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Kim Thánh Dạ đăm đắm nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Điềm Tâm, đôi môi mỏng gợi cảm mím thành đường thẳng.
Cô bé ngủ rất bình yên, hơi thở đều đặn.
Mưa bên ngoài đã dần nhỏ đi, Kim Thánh Dạ chẳng hề làm gì, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn Điềm Tâm, hồi lâu sau mới chậm rãi đứng lên kéo chăn lông cho cô.
Ngoài cửa bỗng vọng vào tiếng mở cửa, Trì Nguyên Dã kiêu ngạo đi vào, vừa nhìn thấy Kim Thánh Dạ ngồi trong nhà mình thì giật nẩy mình.
"Dạ? Tôi không đi nhầm nhà chứ?" Trì Nguyên Dã nhìn quanh phòng khách một vòng, cuối cùng nhìn vào Điềm Tâm đang ngủ thiếp.
"Cậu không đi nhầm nhà đâu, vào đi." Kim Thánh Dạ đi tới chỗ Trì Nguyên Dã, "Vừa rồi mưa to, lại có sấm sét, Điềm Tâm sợ, tôi không thể làm gì khác hơn là tới đây với cô ấy. Nguyên Dã, nghe nói chú dì đã đi Ý, mấy người giúp việc cũng về nhà, trong thời gian này không có ai ở đây, sau này về nhà sớm một chút, để một cô gái như Điềm Tâm ở nhà một mình không an toàn đâu."
Trì Nguyên Dã ngắm nghía chìa khóa xe trong tay, nhếch mép: "Con gái đúng là phiền phức."
"Cậu về là tốt rồi, tôi cũng phải về đây." Kim Thánh Dạ nói rồi nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Vừa đi hai bước, Kim Thánh Dạ như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, hơi nghiêng đầu nhìn Trì Nguyên Dã: "Đúng rồi, tháng sau thằng nhóc Hữu Thần kia về nước, lúc đó chúng ta cùng đến sân bay đón cậu ta nhé."
"Biết rồi." Trì Nguyên Dã phất tay.
Kim Thánh Dạ lại nhìn Điềm Tâm lần nữa rồi mới đi ra ngoài.
…
Điềm Tâm gặp ác mộng, cô mở choàng mắt ra, phát hiện Trì Nguyên Dã đang ngồi sát mép ghế sofa nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
"Cậu về lúc nào vậy?" Điềm Tâm dụi mắt, ngồi xếp bằng, cái đầu nhỏ quay qua quay lại tìm kiếm như rada, "Dạ đâu, anh ấy về rồi sao?"
Trì Nguyên Dã dang tay gác lên chỗ tựa dưng trên ghế sofa như vua chúa, liếc xéo Điềm Tâm, hừ lạnh, "Con nhãi nhà cô đúng là chiêu trò!"