Trì Nguyên Dã đặt dao nĩa xuống, đẩy bát canh tới trước mặt Điềm Tâm rồi trừng cô, "Sao em nói nhiều như vậy mà không sặc chết đi?"
(#′) Đệch, tên ác ma độc miệng.
Điềm Tâm không chút khách sáo bưng bát canh, uống ừng ực vài ngụm rồi nói: "Anh nói xem, đây có phải là duyên trời định trong truyền thuyết không?"
Trì Nguyên Dã cười lạnh, "Em mê tín đấy à?"
"Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu không có đính hôn từ bé thì chúng ta sẽ không gặp mặt nhau, có khi cả đời này cũng sẽ không có liên quan gì cả."
Điềm Tâm đang nói hăng say, đột nhiên nghe được một tiếng hét chói tai truyền đến từ phía trước.
"Ối… cô làm cái gì vậy?"
Người đẹp quyến rũ vừa mới bước vào cùng Tịch Thành Khê sợ hãi hét lên. Cô ta tức giận nhìn mặt bàn văng đầy rượu vang, đôi mắt lạnh nhìn chằm chằm nhân viên phục vụ đứng trước mặt, "Này, cô bị mù à? Cô có biết chai rượu vang này bao nhiêu tiền không?"