Điềm Tâm chớp chớp mắt, giả ngu: "Ơ, em đi lâu vậy sao?"
"Nói thừa, bổn thiếu gia tưởng em bị lạc mất, đang chuẩn bị đi tìm em đây!"
"… Vậy em cảm ơn anh ha." Điềm Tâm nói rồi đi vòng qua Trì Nguyên Dã, nhìn ba mẹ nằm trên giường, "Ba mẹ, con và Trì Nguyên Dã phải đi rồi, ngày mai bọn con lại đến thăm ba mẹ…"
Nói xong, Điềm Tâm cầm túi xách của mình lên, xoay người đi về phía Trì Nguyên Dã, "Chúng ta đi thôi."
Trì Nguyên Dã đút tay vào túi, nghênh ngang đi theo sau Điềm Tâm.
Lên xe của Trì Nguyên Dã, Điềm Tâm ngồi dựa vào ghế, ngẩn người nhìn bầu trời.
Mỗi lần tới bệnh viện thăm ba mẹ, mình đều nhớ lại cảnh tượng của mấy tháng trước, lúc ba mẹ vừa mới bị tai nạn xe cộ, nhóm máu của mình không khớp với nhóm máu của ba mẹ.
Từ sụp đổ lúc ban đầu, cho đến bây giờ hờ hững, hoá ra chỉ cần thời gian để làm quen mà thôi.
Có nhiều lần, Điềm Tâm muốn lấy hết can đảm đi làm xét nghiệm ADN, nhưng trong tiềm thức của cô lại không muốn.