Mắt Thất Tịch sáng lên, chạy tới như bay, nắm lấy cánh tay người đàn ông kia, ôm bụng đau khổ nói, "Mau, mau... cho tôi ít khăn giấy."
Dạ Phong Triệt ngẩn người, cúi đầu nhìn cô gái này, giọng nói lành lạnh, "Em nói gì cơ?"
Tuy chuyện xin giấy của một người đàn ông xa lạ thật sự rất mất mặt, nhưng trước mắt Thất Tịch không thể nghĩ nhiều được như vậy!
"Đưa khăn giấy trên người anh cho tôi! Nhanh lên điiiiiiii." Thất Tịch nổi điên lắc tay Dạ Phong Triệt.
Cuối cùng Dạ Phong Triệt cũng hiểu, nhịn cười lấy một túi khăn giấy chưa mở từ cặp tài liệu của mình ra đưa cho cô, "Cho em đấy, mau đi đi."
Thất Tịch không kịp nói cảm ơn, cầm túi khăn giấy cứu mạng này, chạy thẳng đến nhà vệ sinh nữ...
Mấy phút sau.
Theo tiếng xả nước ào ào, Thất Tịch đẩy cửa bước ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ thoải mái.
A ha ha ha, cuối cùng cũng xong rồi! Bây giờ cảm thấy toàn thân đều thoải mái, a ha ha.