Đội trưởng Từ nghe vậy liền hiểu ý, âm thầm ra hiệu bằng tay với ông chủ Tôn rồi ho khẽ một tiếng, chuẩn bị lên giọng trịch thượng.
Vừa mới quay đầu lại, đội trưởng Từ liền thấy Trì Nguyên Dã đang đút hai tay vào túi quần, tuỳ ý dựa vào thân xe.
Đội trưởng Từ cả kinh, con ngươi cũng sắp vọt ra ngoài, run run rẩy rẩy mở miệng, "Trì, Trì thiếu?"
Trì Nguyên Dã khinh thường hừ lạnh, bắt chéo hai chân, lười biếng dựa vào thân xe, nhàm chán ngoáy lỗ tai, "Thế nào? Ông muốn tạm giam tôi?"
Giọng điệu của cậu thực nhẹ nhàng, nhưng tại sao đội trưởng Từ vừa nghe lại càng thêm run rẩy?
Đội trưởng Từ lẳng lặng lau mồ hôi, vội vàng nói, "Sao dám sao dám, Trì thiếu cứ nói đùa."
"Ồ… vậy bây giờ tôi có thể đi chưa?"
"Xin mời, xin mời…"
Trì Nguyên Dã đứng thẳng người, mở cửa xe, lại không nhanh không chậm ngước mắt nhìn người đàn ông hói đầu kia, "Đúng rồi, không phải ông muốn cho tôi biết tay à? Hửm?"