Điềm Tâm cố gắng cong môi, "Vâng, không có."
"Vậy thì tốt rồi." Hạ An Nhược nói xong còn vỗ ngực mình, như thật sự lo sợ Điềm Tâm sẽ để bụng rồi tức giận vậy.
Điềm Tâm buông bánh mì nướng xuống, quay đầu xách túi của mình rồi nói với Hạ An Nhược, "Chúng ta ra ngoài thôi."
"Không ăn thêm chút sao?"
Điềm Tâm không tập trung lắm nên tùy ý trả lời, "Không ăn nữa, giảm cân."
Nụ cười của Hạ An Nhược càng sâu hơn, "Điềm Tâm, em không mập chút nào đâu, thật đó, chị thấy dáng vẻ hiện tại của em rất cân đối, không mập cũng không gầy, gương mặt nhỏ nhắn, trắng nõn phúng phính, vô cùng đáng yêu."
Chậc, cô ta nói rất chân thành, nhất thời Điềm Tâm cũng không biết nên trả lời thế nào, cô bèn dứt khoát cười với cô ta một tiếng.