"Chỉ cần em yên lặng ở bên cạnh anh, đối với anh thì bấy nhiêu đó là đủ rồi!"
Trì Nguyên Dã ném ra mấy lời này xong lại đi tới ban công, tung người nhảy qua rồi rời đi.
Chỉ cần yên lặng ở bên cạnh anh ấy, như vậy là đủ rồi sao?
Điềm Tâm mím môi, khẽ nở nụ cười.
…
Hôm sau.
Điềm Tâm ngủ rất sâu nên ngủ một giấc đến tận tám giờ sáng hôm sau.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, vuốt ve Tiểu Dã đang ngủ bên cạnh mình rồi đứng dậy rửa mặt, sau đó thay một bộ quần áo rộng thùng thình rồi bước xuống tầng một.
Hạ An Nhược đang sắp xếp bát đũa, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, cười thân thiện với Điềm Tâm, "Chào buổi sáng, Điềm Tâm."
Kỳ quái, sao Hạ An Nhược lại chuẩn bị bữa sáng vậy?
"Bạn học Hạ, chị Trương đâu?" Điềm Tâm đi tới, ngại ngùng nhận lấy đôi đũa mà Hạ An Nhược đưa cho mình.