Hạ An Nhược…
Điềm Tâm nhảy xuống khỏi ngực Trì Nguyên Dã, nhìn chằm chằm vào mấy ngón tay trắng trẻo trước mặt.
Do dự một chút, Điềm Tâm cũng vươn tay ra, "Tôi là Lạc Điềm Tâm."
Hạ An Nhược cười thân thiện, "Ừ, chị biết em mà, Nguyên Dã từng nhắc về em với chị, đúng là đáng yêu ghê."
Giọng nói của cô ấy rất dịu dàng êm ái, giống như cơn gió mát mùa hè, nghe qua rất thoải mái.
Trì Nguyên Dã không nói lời nào, cậu cũng nhìn Hạ An Nhược không chớp mắt, bàn tay siết thành nắm đấm, môi mỏng hơi hé ra, giọng nói hơi khàn khàn, "Sao chị lại trở về? Bác sĩ đã nói chị không được tự ý rời khỏi bệnh viện!"
Hạ An Nhược lại cười một tiếng, "Không quan trọng, phẫu thuật xong tôi thấy khoẻ hơn nhiều so với trước kia, huống chi… tôi về nước vì có vài lý do cá nhân, bắt buộc tôi phải ra mặt."
Môi mỏng của Trì Nguyên Dã mím lại thành đường thẳng.