Đau quá! Cái gì vậy chứ?
Điềm Tâm vội vàng phun ra, giây tiếp theo cô liền sững sỡ ngay tại chỗ.
Một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo đang yên vị nằm trong lòng bàn tay cô, phát ra ánh sáng xinh đẹp dưới ánh đèn.
Nhẫn… kim cương?
Điềm Tâm thẫn thờ cầm chiếc nhẫn, rồi lại ngẩn ngơ nhìn Trì Nguyên Dã hiện đang đứng cạnh mình.
"Ôi chao…" Dì Trì hét một tiếng, dáng vẻ còn phấn khích hơn cả Điềm Tâm, "Trời ơi, chẳng lẽ đây chính là màn cầu hôn trong truyền thuyết sao? Con trai à, chuyện quan trọng thế này mà sao không nói cho mẹ biết trước hả…"
Trì Nguyên Dã không nhìn Trì Minh Mỹ, cậu tiến lên mấy bước rồi cúi người cầm lấy chiếc nhẫn trong tay Điềm Tâm, đôi mắt đen nhánh nhìn cô thật sâu, nói từng chữ một, "Lạc Điềm Tâm, đồng ý với anh, tốt nghiệp xong chúng ta sẽ kết hôn nhé."
Tốt nghiệp xong, chúng ta sẽ kết hôn.
Trong đầu Điềm Tâm nổ ầm ầm…
Anh ấy đang cầu hôn mình sao?