Thang máy kêu "tinh" một tiếng, cánh cửa chậm rãi mở ra, Điềm Tâm thò đầu nhìn vào thang máy, khẽ hừ một tiếng rồi quay đầu ra khỏi nhà ăn.
Cô đã quyết định rồi! Bây giờ cô sẽ không trở về khách sạn nữa, cô cũng muốn chơi trò mất tích, cũng muốn để Trì Nguyên Dã nếm thử mùi vị phải chờ đợi người khác một lần xem thế nào!
Điềm Tâm vừa đi vừa rút điện thoại, vừa định tắt máy đã thấy có tin nhắn mới.
Là... tin nhắn của Trì Nguyên Dã!
Chỉ có vài chữ ngắn gọn: Về phòng đi, anh có chuyện quan trọng phải nói với em.
Chuyện quan trọng ư? Chuyện quan trọng gì vậy?
Lòng Điềm Tâm chợt thắt lại, không hiểu sao lại bắt đầu cảm thấy bất an.
Điềm Tâm cắn môi dưới, cuối cùng cũng không thể kìm nổi lòng hiếu kỳ mà giận dữ giậm chân, quay người bước trở lại thang máy lên tầng.
Rất nhanh sau đó, thang máy đã dừng lại trước tầng mà Điềm Tâm và Trì Nguyên Dã ở. Điềm Tâm vừa mới rời khỏi thang máy, liền cảm giác dường như có người nào đó đang nhìn mình.