Nhìn Điềm Tâm có chút chán nản ngồi trên ghế sofa, Trì Nguyên Dã hơi nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh Điềm Tâm, "Sao em lại tỉnh? Sao không ngủ tiếp đi?"
Điềm Tâm giật giật môi, "Thì em ngủ dậy rồi."
Trì Nguyên Dã mỉm cười xấu xa, "Làm sao vậy? Anh chỉ mới ra ngoài một lát, là em đã nhớ anh thành cái dạng này à?"
Tới trọng điểm rồi!
Điềm Tâm ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, "Đã muộn rồi mà anh còn đi ra ngoài làm gì?"
Nghe cô hỏi như vậy, Trì Nguyên Dã hơi né tránh ánh mắt, giọng nói có vẻ vô cùng ung dung, "Không ngủ được, xuống lầu đi dạo một vòng."
Chỉ đơn giản là… đi dạo một vòng thôi sao?
Cậu đang nói dối.
Ánh mắt của Điềm Tâm ảm đạm.
Trong lòng cô vốn còn ôm một chút hy vọng, cho dù mình không vô tình gặp được cậu "lén gặp" cô gái khác, thì sau khi Trì Nguyên Dã đi lên, cậu cũng sẽ chủ động giải thích rõ với mình. Nhưng mà, cậu không có.