Sau khi chơi xong trò nhảy bungee, tâm trạng Điềm Tâm trở nên rất tốt, sôi nổi đi trên bờ cát cùng với Trì Nguyên Dã.
Điềm Tâm rút tay lại, đứng đưa lưng về phía mặt trời, cười tươi như hoa, "Trì Nguyên Dã, em thấy em vừa rồi thật là lợi hại, nói nhảy liền nhảy, có giống nữ anh hùng hay không?"
Trì Nguyên Dã đút hai tay vào túi, đi phía sau cô, nghe vậy thì bật cười, "Không biết là người nào mới vừa sợ đến mức mềm chân, nếu không phải là bổn thiếu gia ôm đúng lúc, thì e rằng bây giờ còn kẹt trên chỗ nhảy bungee, không đi xuống được cơ đấy."
"Trì Nguyên Dã!" Điềm Tâm cắn răng, giơ quả đấm nhỏ của mình lên, ra oai với cậu, "Anh nói nhiều quá!"
Trì Nguyên Dã cong khóe miệng, rồi né ra sau, dễ dàng tránh được nắm đấm của Điềm Tâm.
Phía sau là cảnh đẹp bầu trời nối liền với mặt biển, bãi cát vàng mềm mại, dẫm lên vô cùng thoải mái.
Điềm Tâm hít sâu một hơi, cảm thấy tràn đầy hạnh phúc.