Điềm Tâm cứ như vậy tựa trên người Trì Nguyên Dã, cảm nhận bàn tay to của Trì Nguyên Dã đang vuốt lên vuốt xuống trên đùi mình.
Thật là nhột.
"Trì Nguyên Dã..." Giọng nói của Điềm Tâm có chút run rẩy, không biết rốt cuộc là mình đang căng thẳng cái gì, chỉ là cảm thấy những chỗ bị Trì Nguyên Dã chạm qua đều trở nên tê dại, dường như có một dòng điện chạy thẳng lên đại não, làm cho đầu óc của mình lập tức chập mạch, nổ đoành một tiếng rồi trống rỗng…
Bàn tay của Trì Nguyên Dã lướt qua lại trên cẳng chân trắng nõn của Điềm Tâm, giọng nói vừa trầm thấp vừa khàn khàn, "Hửm?"
"Để em tự làm."
"Nằm yên đi!"
Hu hu hu, nhưng mà rất là mờ ám rất là xấu hổ.
Điềm Tâm tựa trên người Trì Nguyên Dã, ngượng ngùng vùi đầu vào trong lòng Trì Nguyên Dã, căng thẳng cắn môi dưới của mình.