Cô nhóc cứ bám sát lấy mình như vậy làm mắt Hàn Hữu Thần hơi sẫm lại, "Nhóc con, dịch người em ra đi."
"Không đâu, để vậy thoải mái." Thất Tịch ôm cánh tay Hàn Hữu Thần, vùi cả gương mặt nhỏ vào.
"Lấy ra đi."
"Em đang bị bệnh, vậy mà anh lại đối xử với em như thế sao?" Thất Tịch ngước mắt, tủi thân nói, mang theo vẻ đáng thương.
Hàn Hữu Thần lặng lẽ thở dài, đành để mặc cho Thất Tịch ôm mình.
Rèm cửa sổ đang đóng, ánh sáng rất yếu.
Đầu giường treo ngọn đèn ngủ hoạt hình, ánh sáng ấm áp màu quýt bao quanh Hàn Hữu Thần và Thất Tịch.
Ánh đèn rất dễ chịu, không hề nhức mắt chút nào, trong phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng Hàn Hữu Thần lật xem văn kiện.
Thất Tịch gối đầu lên cánh tay Hàn Hữu Thần, cũng nhìn vào văn kiện trong tay anh.
Văn kiện viết những từ ngữ rất khó hiểu, nhìn mà nhức đầu.
Đọc không hiểu!
Thất Tịch buồn chán dời tầm mắt, lại ngước lên nhìn Hàn Hữu Thần.