Trì Nguyên Dã kéo tiểu Điềm Tâm vào trong ngực mình, cậu nhìn Trì Minh Mỹ chằm chằm, "Mẹ à, mẹ muốn siết chết cô ấy à?"
"Ai da, mẹ đang thể hiện tình cảm thương nhớ sau bao ngày xa cách với tiểu Điềm Tâm, sao, ngay cả mẹ mà con cũng ghen à?" Trì Minh Mỹ cười xấu xa dùng cùi chỏ huých Trì Nguyên Dã.
"Nhiều chuyện!" Trì Nguyên Dã nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Hai đứa này, đến đây, chú pha trà ngon rồi này, tới đây uống ly trà cho ấm người." Trì Nghiêm ngồi trên ghế sofa cách đó không xa, ông nở nụ cười vô cùng hiền lành.
"Mau tới mau tới…" Trì Minh Mỹ kéo tay Điềm Tâm đi về phía phòng khách.
Nhìn dáng vẻ này của chú Trì với dì Trì, đột nhiên Điềm Tâm cảm thấy trong lòng… rất rất rất ấm áp.
Dì Trì với chú Trì đối xử với mình thật là tốt.
Điềm Tâm bưng ly trà lên uống một hớp rồi cảm thán nói, "Ngon quá, chú Trì, cảm ơn chú!"
Trì Nghiêm mỉm cười nhìn cô, "Cháu thích là được rồi, sau này ngày nào chú cũng sẽ pha cho cháu uống."