Trước những quyền cước tay đấm chân đá như vậy, mấy cái tát Điềm Tâm tặng cho Tô Khả Nhi vừa rồi chỉ nhẹ như lông hồng mà thôi, hoàn toàn không đáng để nhắc tới.
Liên tục nhận đòn đã khiến Tô Khả Nhi không dám phát điên thêm nữa.
Giờ phút này Điềm Tâm chẳng còn là cô gái nhỏ bé yếu đuối như lúc trước, đối mặt với dáng vẻ thê thảm của Tô Khả Nhi, vẻ mặt cô vẫn rất bình thản, không có chút dao động nào.
"Đừng, đừng đánh, đừng đánh… Tôi không mắng, tôi sẽ không mắng nữa…" Tô Khả Nhi ôm đầu, rốt cuộc cũng biết mở miệng cầu xin tha thứ.
Điềm Tâm nâng tay lên, "Dừng lại…"
Vệ sĩ nhận được mệnh lệnh thì lập tức ngừng tay.
Điềm Tâm ngồi xổm xuống vỗ nhẹ lên mặt Tô Khả Nhi, "Tô Khả Nhi, cô còn nhớ không, lúc tôi mới chuyển vào học viện Thánh Lợi Á thì cô đã thấy tôi không vừa mắt, cô mang theo đàn em chặn tôi trong phòng thay đồ, đấm đá tôi một trận làm mặt tôi bầm tím, không thể nào ra khỏi cửa được."