Điềm Tâm khẽ cau mày, lại bị Trì Nguyên Dã cưỡng ép đẩy vào chiếc Lamborghini của cậu.
Tiếp đó cậu cũng ngồi vào xe, đôi mắt đen nhánh của cậu nhìn chằm chằm Điềm Tâm, cúi người cài dây an toàn cho cô.
Trì Nguyên Dã ngước mắt nhìn gò má của Điềm Tâm, đột nhiên vươn tay giữ lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, ép cô phải nhìn thẳng vào mình, giọng cậu trầm thấp, hơi khàn khàn, cất lời, "Lạc Điềm Tâm, em định cả đời này không nói chuyện với anh sao?"
Bàn tay Trì Nguyên Dã hơi lành lạnh, nhẹ nhàng nâng má cô lên, đồng tử mắt như hố đen giữa vũ trụ mênh mông nồng nàn nhìn mặt Điềm Tâm, khiến người ta không kìm được mà sa vào...
Chờ đã, nồng nàn?
Mí mắt Điềm Tâm khẽ chớp chớp, đối diện với hai mắt của Trì Nguyên Dã.
Đột nhiên cậu hơi cúi đầu xuống, kề trán lên trán Điềm Tâm, môi mỏng hé mở, "Anh nên làm gì với em đây?"
Khi cậu nói chuyện, có luồng hơi thở ấm nóng phả lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, thật là ấm áp.