Chớp mắt một cái, hai ngày đã trôi qua.
Hôm nay bác sĩ lại kiểm tra thân thể cho Điềm Tâm.
Bác sĩ chính của cô là một ông lão chừng sáu mươi tuổi, nghe nói có rất nhiều kinh nghiệm lâm sàng, là một bác sĩ giỏi.
Bác sĩ lấy ống nghe ra, định bước tới nghe nhịp tim trên ngực Điềm Tâm, ai ngờ lại bị Trì Nguyên Dã ra lệnh cản lại.
"Này, ông già, ông muốn làm gì thế?" Trì Nguyên Dã tức giận giật ống nghe trên cổ bác sĩ xuống.
Bác sĩ vô tội chớp mắt, "Trì thiếu, tôi đang khám bệnh, nếu chắc chắn không có việc gì thì hôm nay cô Lạc có thể xuất viện rồi."
"Sao loại chuyện khám bệnh này ông không biết đường tìm bác sĩ nữ làm? Một ông già chân tay run rẩy như ông thì nghe cái gì ở ngực người ta? Đi đi, đổi một bác sĩ nữ qua đây cho tôi!" Trì Nguyên Dã phách lối ra lệnh.
Cậu không cho phép những người đàn ông khác nghe ngực con nhóc tiểu học nhà mình!
"Chuyện này..." Bác sĩ khó xử.
Lại nữa à?