Kim Thánh Dạ mỉm cười, "Cảm ơn cậu. Tiếc là sau khi trở về, mình lại phải biến thành một người máy học tập, sau đó sẽ luôn luôn phải duy trì dáng vẻ thân sĩ, có giáo dưỡng dưới tầm mắt của thật nhiều người."
"Thân sĩ là gì vậy?" Tiểu Điềm Tâm khó hiểu nghiêng đầu.
Kim Thánh Dạ thở dài, lắc đầu.
"Vậy, mình tặng quả bóng này cho cậu. Mình tên là Điềm Tâm. Cậu xem ở giữa quả bóng này lại trùng hợp có một hình trái tim. Mỗi khi cậu nhìn quả bóng, cậu có thể nhớ đến mình, nhớ đến cảnh tượng chúng ta chơi với nhau chiều hôm nay, thế là cậu có thể thoải mái hơn một chút rồi."
Điềm Tâm nói xong thì xoè lòng bàn tay mũm mĩm ra, quả bóng màu hồng yên tĩnh nằm trong lòng bàn tay cô.
Kim Thánh Dạ hơi sững sờ, nhận lấy quả bóng.
Cậu nhìn quả bóng màu hồng còn mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp của bé gái, cười dịu dàng, "Cảm ơn."
"Không cần khách sáo."
"Nếu sau này có cơ hội… mình còn có thể tới đây tìm cậu chơi nữa không?"