Kim Thánh Dạ không có một chút hứng thú nào với Điềm Tâm, cậu chẳng thèm để ý tới cô, vẫn tiếp tục cúi đầu xuống.
Điềm Tâm lấy một quả bóng nảy từ trong túi của mình ra, sau đó dùng cùi chỏ chọc chọc Kim Thánh Dạ, "Này, cậu xem mình này."
Kim Thánh Dạ nhìn cô khó hiểu.
Chỉ thấy Điềm Tâm hấp ta hấp tấp chạy tới một khoảng đất trống ở cách đó không xa, vung cánh tay nhỏ bé của mình lên rồi cười xán lạn với Kim Thánh Dạ, "Mình sẽ biểu diễn một vài kỹ năng đặc biệt cho cậu xem, vô cùng lợi hại đấy nhé."
Nói xong, cô ném quả bóng nảy xuống đất.
Quả bóng nảy màu hồng lập tức bắn lên không trung, bắn lên cao thật cao, tạo thành một đường cong duyên dáng, sau đó rơi nhanh xuống.
Điềm Tâm nhìn chằm chằm quả bóng nảy, sau đó cô bé bật nhảy tới, vừa ngửa mặt lên vừa há miệng ra, muốn dùng miệng đón bóng, nào ngờ lại bị bóng đập trúng khuôn mặt nhỏ nhắn.
"Ối…" Điềm Tâm nhăn nhó đau đớn.