Đầu óc Điềm Tâm còn hơi choáng váng, nghe Trì Nguyên Dã nói vậy thì ôm eo cậu cười khúc khích, "Hi hi…"
Trì Nguyên Dã nâng cằm cô lên, tức muốn hộc máu, "Con nhóc thối, biến anh thành bộ dạng này khiến em đắc ý thế à?"
Điềm Tâm lắc đầu, ôm eo cậu càng chặt hơn, vì cô uống nhiều nên khi nói chuyện không khỏi líu lưỡi, "Không, không phải là đắc ý, Trì Nguyên Dã, em rất, rất nhớ anh… hic hic, sáng nay, lúc… lúc ở trong lớp học, anh đổi chỗ với người khác, không muốn… ngồi cạnh em, lúc ấy em rất khó chịu. Rõ ràng ở ngay cùng một phòng học, nhưng em cảm giác như đã cách anh rất xa… hic hic, sau này nhất định em sẽ ngoan ngoãn, không cãi nhau với anh nữa, ưm…"
Còn chưa nói hết câu, Trì Nguyên Dã đột nhiên cúi đầu xuống chặn cái miệng nhỏ nhắn của cô, nuốt hết toàn bộ những lời mà cô định nói tiếp, hôn khô từng giọt lệ trên mặt cô, "Cô ngốc, anh không cần em nói xin lỗi, không cần em xin lỗi anh, anh muốn em dùng hành động để bày tỏ nỗi áy náy của em."