Vẻ lạnh lùng cao ngạo mà cậu cố gắng duy trì trước mặt con nhóc chết tiệt này, cứ thế biến mất hoàn toàn!
Chết tiệt, cậu đã sớm bị con nhóc thối này ăn sạch rồi, làm cách nào cũng không thoát được!
Rõ ràng con nhóc thối này tàn nhẫn như thế, nói đẩy cậu ra là lập tức đẩy ngay, nói giữ khoảng cách với cậu liền giữ ngay.
Trì Nguyên Dã nào đã bị ai đối xử như vậy? Con nhóc thối này, chính là người đầu tiên! Cũng là người duy nhất.
"Cô ngốc!" Trì Nguyên Dã ấn chặt Điềm Tâm vào trong lòng mình rồi cau mày nhìn cảnh tượng xung quanh.
Cảnh tượng ồn ào náo nhiệt chẳng hề hợp với con nhóc ngây thơ hồn nhiên này chút nào.
Cậu không cho phép cô ở đây thêm một giây nào nữa!
Nghĩ đến đây, Trì Nguyên Dã đứng dậy, định bế Điềm Tâm đi ra ngoài.
"Tô Dạ Lan, chị nhớ kỹ cho em, lát nữa em sẽ tìm chị tính sổ!" Trì Nguyên Dã dừng bước, dịch chuyển tầm mắt, tức giận trừng Tô Dạ Lan đang đứng một bên cười tươi như hoa.