Uống một ly rượu xuống bụng, gương mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm bất giác nóng lên, lá gan cũng lớn dần, mở hẳn chế độ nói nhiều, "Chị Dạ Lan, bây giờ em cảm thấy trong lòng rất khó chịu, buồn bực vô cùng."
Nói xong, Điềm Tâm lại rót cho mình một ly rượu đầy, uống một hơi cạn sạch.
"Chị Dạ Lan, em cũng không biết rốt cuộc mình làm đúng hay sai. Ban đầu em cảm thấy mình đã hại Dạ, em muốn bù đắp cho anh ấy, em cố ý xa lánh Trì Nguyên Dã, hòng xoa dịu lương tâm của mình, để nội tâm của em có thể dễ chịu một chút. Nhưng tại sao sau khi rời khỏi Trì Nguyên Dã, tim em lại càng thấy đau hơn? Em lớn bằng này rồi, trước giờ chưa từng có cảm giác này, cả người không có sức sống, không có động lực làm gì, ăn gì cũng không thấy ngon."
Điềm Tâm lải nhải không ngừng, hai ly vào bụng đã bắt đầu ngà ngà say.
Ầy, không ngờ sâm panh này lại ngon như vậy.
Hơi đắng, nhưng khi vị rượu lan khắp khoang miệng thì lại đậm đà khôn xiết, ngon vô cùng.